Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Truyện ngắn NƯỚC MẮT PHỐ PHƯỜNG

 

                      
           Nước mắt phố phường
          Truyện ngắn của Trọng Bảo

           Mưa. Những giọt mưa mùa đông lạnh sắc như những mũi dao từ trên trời rơi xuống. Mưa không to nhưng con đường bê tông trong khu biệt thự Đình Mỹ chan chan nước.
          Cánh cổng sắt ngôi biệt thự ken két tự động mở.
          Từ phía bên trong cánh cổng sắt ấy một người đàn bà bước ra. Trông dáng bà biết ngay đó là một người giúp việc từ nông thôn lên thành phố. Bây giờ nông dân mất ruộng lên thành phố làm thuê kiếm tiền đông lắm.
          Người đàn bà vừa ra khỏi cổng thì hai cánh cửa sắt đã đóng sập lại. Bà ngoái lại nhìn ngôi biệt thự rồi dụi mắt lặng lẽ bước đi. Bước chân bà nặng nề như lê đi trên nền đường xi-măng láng nước. Những giọt nước mưa vẫn từ trên trời rơi xuống xiên xiên, lạnh buốt. Người đàn bà cố thu mình lại cho đỡ rét rồi lủi thủi bước đi. Vừa đi bà vừa ho. Tiếng ho của bà nhỏ dần cuối con đường vắng trong khu biệt thự.
          Bên trong cánh cổng trong phòng khách ấm áp của ngôi biệt thự có một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi nghe nhạc. Anh chồng là một trí thức công tác ở một viện công nghệ. Cô vợ là một kế toán làm việc ở một tổng công ty lớn của nhà nước. Họ mới cưới nhau. Ngôi biệt thự là của hồi môn.
          Vừa nâng ly nước lọc lên uống, cô vợ vừa nhấm nhẳng nói:
          - Anh là chúa hay thương xót người dưng vô cớ!
          - Cho bà ấy hai trăm nghìn đồng có đáng là bao?
          - Không đáng là bao… nhưng em ghét mụ ấy nên không thích! Nghĩ mà càng bực…
          - Thôi mà em… bà ấy cũng như mẹ mình ấy mà!
          - Nhưng mà em ghét mụ ấy chậm chạp lại bẩn. Rửa rau thì tiếc, sợ tốn nước, đãi gạo thì không sạch cám, hết sạn. Ăn cơm mụ ấy nấu cứ thấy ghê ghê thế nào ấy.
          - Thế thì em cũng không được đánh bà ấy! Nhìn bà ấy khóc tội lắm…
          - Tại mụ ấy đãi gạo không kỹ làm em cắn phải sạn ê cà hàm, suýt nữa mẻ một cái răng đấy… Lúc ấy bực quá nên em mới hất bát cơm và lỡ tay tát bà ấy một cái!
          Anh chồng khe khẽ lắc đầu:
          - Em phải kiềm chế cái tính nóng nảy của mình lại.
          Cô vợ im lặng. Anh chồng cũng im lặng. Ngoài trời mưa thêm nặng hạt. Những giọt mưa mùa đông lạnh như những mũi dao từ trên trời rơi xuống. Nhìn qua cửa kính là một bầu trời xám xịt. Anh chồng lại lên tiếng:
          - Mưa to quá, lại rét nữa! Lẽ ra em không nên đuổi bà giúp việc đi trong lúc đang mưa rét như thế này!
          - Anh buồn cười thật! Hôm nay mới có được cơ hội tốt để sa thải mụ ấy đấy!
          - Cái bình thủy tinh bà ấy làm vỡ có đáng giá gì đâu?
          - Nhưng… nhờ thế mới có cớ để đuổi mụ ấy đi đấy anh yêu ạ! Với lại lát nữa là người giúp việc mới sẽ đến rồi.
          - Mà em cũng không nên trừ mấy trăm nghìn tiền công của bà ấy!
          - Lẽ ra anh cũng không nên cho mụ ấy thêm hai trăm nghìn đồng!
          - Bà ấy đang ốm, cho bà ấy chút tiền mua thuốc!
          - Anh thì…
          Cô vợ hơi đuối lý với lại trên tivi đang có quảng cáo mỹ phẩm mới nên im lặng theo dõi. Anh chồng chợt nhớ ra:
          - Lúc nãy bố em gọi điện nói tối nay cả nhà ta sẽ đi ăn tại một cửa hiệu mới khai trương trên phố cổ!
          - Em nhớ rồi, chờ chị giúp việc mới đến thì chúng mình đi luôn.
          - Bố mẹ em giàu thật! Tặng con gái cả một ngôi biệt thự!
          - Bố mẹ nuôi thương em lắm… nhưng em vẫn luôn nhớ tới người mẹ đẻ của mình. Em bị lạc mẹ từ năm hai tuổi. Hôm ấy theo mẹ lên thị xã lấy ảnh. Lúc ở bến xe may mà em còn đang cầm được cái ảnh của hai mẹ con nếu không thì bây giờ chả còn hình dung ra mặt mẹ đẻ mình nữa…  
          Cô vợ trẻ buồn trông mông lung ra ngoài cửa. Mưa vẫn nặng hạt. Những giọt mưa mùa đông lạnh lẽo, thê lương từ trời cao nhỏ dài xuống đất.
          Có tiếng chuông gọi cổng. Anh chồng vớ cái điều khiển từ xa bấm mở cánh cổng. Chị giúp việc mới bước vào. Sau khi chào hai vợ chồng trẻ, chị chìa ra một cái gói ni-lông rồi bảo:
          - Tôi nhặt được ở bên trong cổng!
          - Cái gì thế!
          Hai vợ chồng trẻ vội bật dậy lùi lại. Cô vợ tái mặt vẻ hoảng sợ:
          - Tại… tại sao chị lại cầm vào đây… lỡ là bom thư thì chết…
          - Không phải đâu! Hình như là tiền.
          - Chị mở ra đi! - Anh chồng bình tĩnh bảo.
          Chị giúp việc mới đến mở cái gói. Đúng là tiền thật. Một tấm ảnh đen trắng nhỏ từ trong gói rơi xuống nền nhà. Chị giúp việc nhặt cái ảnh và đặt cả lên bàn. Hai vợ chồng trẻ cùng tiến đến xem. Anh chồng thốt lên:
          - Đó là của bà giúp việc vừa đi lúc nãy đánh rơi… là toàn bộ tiền công của bà ấy…
          - Ối… trời ơi… là trời…
          Cô vợ trẻ đột nhiên kêu lên và ngã xuống sàn ngất đi. Anh chồng và chị giúp việc hoảng hốt cuống quýt bế cô lên ghế xoa dầu gió sơ cứu. Anh chồng vớ máy điện thoại định gọi xe cấp cứu thì cô vợ tỉnh lại. Cô ú ớ chỉ vào cái ảnh nhỏ cạnh gói tiền:
           - Đó… chính… là… là… mẹ… đẻ… của… em…
           Anh chồng cầm cái ảnh nhỏ lên xem. Trong ảnh là một người đàn bà bế đứa bé gái độ hơn một tuổi. Anh chồng cũng thốt lên:
           - Giống hệt cái ảnh em phóng to đặt trên bàn trang điểm trong phòng ngủ! Thảo nào anh thấy mấy lần bà ấy vào dọn phòng cứ đứng  chăm chăm nhìn cái ảnh ấy mãi!
           - Thì ra là mẹ đã biết là con rồi sao mẹ không nói mẹ ơi! - Cô vợ bật khóc.
           Anh chồng định an ủi thì cô vợ lại cuống quýt hỏi:
           - Có địa chỉ của mẹ em không anh?
           - Không có! - Anh chồng đáp sau khi lật tấm ảnh lên xem.
           - Mẹ… ơi…
           Nước mắt lại trào ra trên khuôn mặt đẹp. 
           Ngoài trời vẫn mưa. Những giọt mưa mùa đông lạnh như những mũi dao từ trên trời rơi xuống. Mưa không to nhưng bốn bề chan chan nước.
                                                   Hà Nội, đầu đông 2012

                (Truyện ngắn này đã đăng Báo Đại đoàn kết-số chủ nhật 18/11/2012)

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Truyện ngắn TRUYỆN VIỄN TƯỞNG HAY NHẤT


             
           
TRUYỆN VIỄN TƯỞNG HAY NHẤT
Truyện ngắn của Trọng Bảo

          Một hôm, tôi tình cờ đọc được thông báo của một tờ báo văn nghệ tổ chức cuộc thi viết truyện ngắn viễn tưởng. Vốn là người mê thích văn chương lại là công chức rỗi việc, tôi quyết định thử viết một truyện viễn tưởng gửi dự thi.
          Sau mấy ngày cặm cụi viết, gạch xóa rồi gõ máy vi tính, tôi cũng hoàn thành một truyện ngắn viễn tưởng. Truyện mang tựa đề “Cuộc đổ bộ lên mặt trời”. Nội dung truyện là: Đến năm 2222, các nhà khoa học trên trái đất đã tìm ra một loại hợp kim đặc biệt có thể chịu được sức nóng hàng triệu, thậm trí hàng trăm triệu độ để chế tạo một con tàu vũ trụ đưa con người từ trái đất đổ bộ lên thám hiểm mặt trời. Lên đến mặt trời, qua hệ thống kính chịu nhiệt độ cao vô hạn các nhà du hành vũ trụ của trái đất vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra ở đây cũng tồn tại sự sống. Giữa một nơi luôn xảy ra các phản ứng nhiệt hạch như các vụ nổ hạt nhân nguyên tử, lửa cháy rừng rực khắp nơi vẫn có con người, sinh vật và cây cỏ. Những cư dân “người mặt trời” da thịt cháy sém đen thui nhưng vẫn đi lại, ca hát. Họ chăn cừu, trồng lúa mỳ trên những cánh đồng lửa khói cháy ngùn ngụt. Biển cả, hồ ao trên mặt trời sôi sùng sục nhưng lạ thay vẫn có các loại cá tôm bơi lội tung tăng… Những nhà du hành vũ trụ của trái đất còn khám phá ra nhiều điều kỳ lạ về sự sống trên mặt trời. Những thông tin của họ gửi về mặt đất đã làm rung chuyển cả thế giới, đảo lộn hết thảy những quan niệm, những định luật về vật lý, hoá học và thiên văn…
          Ngay sau khi vi tính xong và in truyện ngắn siêu viễn tưởng “Cuộc đổ bộ lên mặt trời”, tôi liền cho vào phong bì gửi ngay cho ban tổ chức cuộc thi viết truyện viễn tưởng vì sắp hết hạn nhận bài. Khoảng một tháng sau, tôi nhận được thông báo truyện viễn tưởng của tôi được trao giải đặc biệt. Ban tổ chức trân trọng mời tôi đến dự buổi tổng kết và nhận giải thưởng. Tôi vô cùng vui sướng, không ngờ truyện ngắn đầu tay của mình lại dành ngay được giải thưởng cao.
          Đúng ngày, tôi đến toà báo nọ để dự buổi lễ trao giải cuộc thi. Tại đây, tôi gặp nhiều nhà văn, nhà báo nổi tiếng về viết truyện viễn tưởng. Mọi người đều nồng nhiệt chúc mừng tôi, một cây bút trẻ mà đã viết được một truyện viễn tưởng hay, đúng là một “tuyệt tác”, xứng đáng được nhận giải thưởng cao nhất của cuộc thi. Tôi khiêm tốn cám ơn các bậc văn sĩ đàn anh.
          Buổi lễ tổng kết và trao giải thưởng bắt đầu. Giữa lúc tôi đang bồng bềnh, lâng lâng với kết quả “xuất chúng” của mình thì chợt nghe ông tổng biên tập toà báo cũng là trưởng ban tổ chức cuộc thi viết truyện viễn tưởng cứ nhắc đi, nhắc lại tên tôi và nhấn mạnh: “Truyện ngắn viễn tưởng “Bản thành tích” của anh - một cây bút vừa mới bước vào “văn trường” mà đã gây được sự chú ý đặc biệt của ban tổ chức và các giám khảo cũng như của bạn đọc, xứng đáng được nhận giải thưởng lớn nhất của cuộc thi lần này”. Nghe vậy, tôi tái mặt toát mồ hôi hột. Tôi chỉ viết và gửi dự thi mỗi một truyện viễn tưởng “Cuộc đổ bộ lên mặt trời” sao lại là truyện “Bản thành tích”! Hay là họ đã sửa đổi tên truyện ngắn của tôi?
          Tôi lập cập mở vội cuốn sách in những truyện viễn tưởng được giải mà ban tổ chức đưa cho lúc nãy ra xem. Truyện ngắn “Bản thành tích”, đề tên tác giả là tôi đăng ngay đầu tập sách. Tôi vội vàng đọc lại và vô cùng sửng sốt nhận ra đó chính là “Bản thành tích chống tham nhũng của đơn vị” mà thủ trưởng cơ quan giao cho tôi viết để đem đi báo cáo điển hình ở hội nghị mừng công toàn ngành. Té ra, hôm trước do vội vàng và sơ ý, tôi đã cho nhầm bản thành tích chống tham nhũng của đơn vị vào phong bì bài gửi dự thi viết truyện viễn tưởng, còn bản thảo truyện ngắn “Cuộc đổ bộ lên mặt trời” thì lại cho vào phong bì công văn gửi lên thủ trưởng cơ quan. Không ngờ “Bản thành tích chống tham nhũng” của đơn vị tôi lại được trao giải cao cuộc thi viết “truyện viễn tưởng hay nhất”.

           Nhận mười triệu đồng tiền thưởng cùng giấy chứng nhận đoạt giải, tôi vội vã phóng xe máy về cơ quan. Dọc đường, tôi thực sự hoảng hốt nghĩ đến nét mặt giận dữ của thủ trưởng khi tìm “bản thành tích chống tham nhũng” lại vớ phải bản thảo truyện “Cuộc đổ bộ lên mặt trời” vớ vẩn của tôi. Phen này không khéo mất việc như chơi.
           Về đến cơ quan, tôi nhét vội gói tiền cùng giấy chứng nhận vào tủ không dám ho he gì chuyện sẽ khao anh em cùng phòng một bữa "no bia" như đã hứa. Giữa lúc đó thì chuông điện thoại réo lên gắt gỏng. Thủ trưởng gọi tôi lên gặp gấp. Tôi thảng thốt, bước thấp, bước cao lên phòng làm việc của thủ trưởng.
           Vừa nhìn thấy tôi, sếp đã hỏi ngay:
           - Cậu đã gửi cho mình bản thành tích chống tham nhũng chưa nhỉ?
           - Dạ! Em… em... đã đưa lên từ ngay đầu tháng rồi ạ!
           Tôi lập cập trả lời. Sếp gật gật đầu:
           - Thế hả! Suốt tháng nay mình bận tối mắt, hết họp hành lại hội thảo, hội nghị rồi thì đi tham quan học tập, ký kết hợp đồng ở nước ngoài nên chưa kịp đọc.
           Đoạn, sếp chỉ vào chồng công văn chất cao ở góc bàn và bảo:
           - Cậu tìm nó giúp mình!
           Tôi vội vàng lục lọi trong đống công văn của sếp. Đây rồi, bản thảo truyện viễn tưởng “Cuộc đổ bộ lên mặt trời” của tôi đang nằm ở tít phía bên dưới chồng công văn giấy tờ. Tôi gấp vội bản thảo truyện ngắn “Cuộc đổ bộ lên mặt trời” kẹp ngay vào cuốn sổ và ấp úng nói:
           - Thủ trưởng cho em xin lại! Tối nay, em tranh thủ chỉnh lý, bổ sung thêm số liệu cho thật đầy đủ hơn ạ!
           - Thế thì tốt! Tốt quá. Cậu sửa chữa, sáng mai đưa lên ngay. Ngày kia mình phải đi báo cáo thành tích ở hội nghị mừng công toàn ngành ta rồi…
           - Vâng! Vâng ạ, em sẽ cố gắng!
           Tôi đáp, chào thủ trưởng và vội đi ra. Vừa ra đến cửa thì thủ trưởng gọi giật quay lại. Tôi hoảng quá. Sếp mà đổi ý đòi đưa lại bản báo cáo thành tích chống tham nhũng thì chết cha. Nhưng không, sếp gọi tôi lại là để đọc cho tôi ghi thêm những số liệu mới về quyết tâm đấu tranh chống tham nhũng, về việc xử lý những người vi phạm, về việc thu hồi đất đai, nhà cửa, tài chính, tài sản thất thoát và việc giải quyết đơn thư khiếu nại của công nhân viên chức trong đơn vị… Ông dặn tôi phải bổ sung ngay những số liệu rất mới, rất thời sự này vào bản thành tích cho thêm sinh động...
          Ghi xong, tôi chào thủ trưởng ra về, trong lòng lâng lâng niềm vui vì thoát nạn một cách ngoạn mục. Nhưng rồi, tôi lại chợt thấy buồn và tiếc quá. Bởi giá như những số liệu thủ trưởng vừa mới cung cấp, tôi mà biết trước viết vào “Bản thành tích” gửi cho cuộc thi viết truyện viễn tưởng thì giải thưởng còn cao hơn nhiều là cái chắc!
                                                                    HN, năm 2007-2012