Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 10)

                                  


               TRĂNG LẠNH
                Truyện dài của Trọng Bảo

            Trời mưa dầm dề. Đường lên trận địa Đồi Ma trơn tuột.
            Chị Nhân và cái Liên chúi đầu ngồi trong góc ngôi nhà hầm vừa rì rầm trò chuyện vừa lắng nghe tiếng máy bay, phân biệt với tiếng động cơ ô tô để kịp thời gõ kẻng báo động. Thời tiết xấu nên máy bay địch và máy bay ta không đuổi bắn nhau trên bầu trời vùng trung du như những hôm trước. Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng bom nổ lục bục từ phía Hà Nội vọng về lúc dồn dập, lúc thưa thớt. Cấp trên phổ biến bọn giặc Mỹ sẽ tiếp tục tăng cường bắn phá miền Bắc xã hội chủ nghĩa để ngăn chặn sự chi viện cho miền Nam tiền tuyến. Vậy là, chiến tranh thì vẫn dài lê thê chưa biết bao giờ chấm dứt cho nên đối với những người ở hậu phương thảnh thơi được ngày nào hay ngày ấy.
            Đã gần trưa, mưa vẫn không dứt tuy bầu trời có sáng hơn một chút. Cái Liên giơ tay che miệng ngáp:
            - Em thấy đói quá rồi. Mà sao thằng Nam nó về làng lấy cơm lâu quá thế nhỉ?
            - Nó mới đi được một lúc. Mà nó còn phải chạy lên xã đội nhận công văn giấy tờ gì nữa cơ mà.
            - Nó là thằng chúa hay la cà. Hôm nọ chị Tình sai nó đi nhận súng, dọc đường gặp đám tát ao nó lao luôn xuống hôi cá, lúc lên đến huyện đội thì thủ kho quân khí họ nghỉ mất rồi phải về tay không, lỡ cả buổi tập hôm sau đấy!
            - Thì nhờ nó mà hôm ấy tiểu đội trực chiến trên Đồi Ma được một bữa canh cá chua ngon tuyệt vời còn gì.
            - Đúng thế! Mà thằng này càng lớn càng đẹp trai, hấp dẫn quá chị nhỉ?
            - Mày chỉ được cái chuyện ấy là tài… Hôm nọ mày nhìn trộm nó xuống suối tắm hả?
            - Nhìn bao giờ…
            Cái Liên định cãi tiếp thì thằng Nam huỳnh huỵch đi lên. Cái Liên vội im bặt. Thằng Nam một tay cầm tàu lá cọ che mưa, một tay xách cái xô đựng cơm canh. Chị Nhân vội đứng bật dậy ra cửa hầm đỡ xô cơm canh cho thằng Nam. Ba xuất cơm canh của bộ phận trực canh gác phòng không để trong cái xô tôn nhỏ. Một ít cơm, một gói muối vừng, ba miếng thịt rang để luôn cùng với cơm. Canh rau rền thì thằng Nam cho hết vào cái bi-đông nhựa miệng rộng đeo lủng lẳng bên hông cho khỏi bị sánh đổ lúc nó leo lên dốc. Thời chiến, có cơm và chút thức ăn như vậy là tốt lắm rồi. Đêm gác có đói thì có sắn tươi nướng hoặc luộc. Hôm nào sang có một nắm bánh mỳ luộc là đám dân quân đã sướng run lên.
             Chị Nhân đang giục cái Liên lấy bát đũa ra ăn cơm thì trung đội trưởng Tình bất ngờ từ giao thông hào bước vào nhà hầm trực chiến. Trung đội trưởng Tình vai mang khẩu súng CKC, đeo cái túi vải bạt bên hông. Cái Liên rú lên:
            - Sao chị không mặc áo mưa, người ngợm ướt hết cả rồi…
            - Thì lúc sáng lên xã họp thì không mưa. Ai ngờ họp xong trời mưa mãi không tạnh. Tao định chạy về nhà luôn nhưng chợt nhớ là thằng Nam còn đang cầm cái công văn của xã đội nên lên luôn trận địa lấy, nhỡ có việc gì khẩn cấp còn xử lý ngay. Hồi này, sau lần cấp trên về kiểm tra sẵn sàng chiến đấu lão xã đội trưởng Bản đâm ra rất khó tính, việc gì lề mề là lão ấy sạc cho vuốt mặt không kịp đấy.
             Chị Nhân bảo:
             - Vậy thì chị vào trong hầm vắt bớt nước cho khô quần áo đi rồi ra ăn cơm luôn với bộ phận gác phòng không cho vui.
             Trung đội trưởng Tình nhìn ba người rồi quát:
             - Thằng Nam ra ngoài một lúc để chị thay quần áo.
             Cái Liên vội ngăn lại:
             - Ngoài trời đang mưa như trút nước thế này, chị đuổi nó ra thì nó sẽ ướt hết. Lúc nữa vào nó lại đòi cả ba chị em mình ra ngoài để nó vắt bớt nước cho khô quần áo… thế thì quay vòng loanh quanh mãi biết bao giờ mới xong để ăn cơm… Hay là em xin có ý kiến thế này, chị lùi vào trong góc nhà thay quần áo, còn thằng Nam quay mặt ra phía ngoài, mắt nhìn thẳng vào cái kẻng phòng không kia kìa, không ngoái đầu lại phía sau là ổn.
             Chị Tình ngần ngừ:
             - Thôi thế cũng được! Thằng Nam nghe đây, hướng quan sát mục tiêu cố định là cây cầu sắt rõ chưa?
             - Rõ rồi ạ!
             Thằng Nam đáp rồi ngồi quay lại mắt trông ra cửa hướng cây cầu sắt trên quốc lộ 2C. Trung đội trưởng Tình lùi lại phía sau mở cúc áo ngực nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn thằng Nam đề phòng nó bất ngờ quay đầu lại. Khi chị vừa vòng tay ra phía sau để đẩy cái móc áo ngực thì thấy cái đầu thằng Nam hơi ngọ ngoạy. Một con dế bé xíu nhảy vào trong cổ áo làm nó nhột quá. Trung đội trưởng Tình quát:
             - Tại sao cái đầu thằng Nam cứ lắc lư thế hả? Cái Liên, bịt mắt nó lại ngay!
             Cái Liên cười nắc nẻ. Nó liền buông ngay nắm đũa đang so nhao đến chỗ thằng Nam. Cái Liên rướn người lên vòng hai tay ra phía trước bưng lấy hai mắt thằng Nam. Trung đội trưởng Tình vẫn chưa yên tâm. Chị bảo:
            - Bịt thật chặt vào. Khi nào tao bảo thôi mới được buông tay ra, rõ chưa?
            - Chị yên tâm đi.
            Cái Liên ép chặt ngực mình vào lưng thằng Nam. Hai tay nó vẫn bưng che kín mắt thằng Nam. Nó gần như ôm lấy thằng Nam từ phía sau. Lúc này chị Tình mới yên tâm cởi áo lót. Chị nhét cái xu-chiêng vào cái túi vải bạt vẫn mang theo bên mình. Sau khi vắt khô cái áo và mặc lại, trung đội trưởng Tình vừa định cởi cái quần ướt để vắt nước mưa thì cái Liên lại léo nhéo Nó sốt ruột:
            - Xong chưa hả chị! Em buông tay ra nhé?
            Chị Tình hốt hoảng hét:
            - Chưa xong. Không được buông tay ra hiểu không. Mày mà buông tay ra là tao kỷ luật đấy! Rõ chưa?
            - Em biết rồi…
            Cái Liên đáp và giục:
            - Chị nhanh nhanh lên còn ăn cơm! Em đói lả người ra tay mỏi không bịt được mắt thằng Nam chặt mãi đâu.
            Thực ra thì cái Liên chỉ mong chị Tình chầm chậm một chút cũng được. Nó đang ôm chặt thằng Nam thế này thì còn gì hơn. Nó nghe rõ cả nhịp tim thằng Nam đang đập. Hơi thở của nó bay bay túm tóc lù sù sau tai thằng Nam. Thấy trung đội trưởng lúng túng mãi khi vắt kiệt nước mưa cái quần dài, chị Nhân liền đến giúp. Hai người vừa làm vừa cười khúc khích. Cái Liên quay lại nhìn trộm trung đội trưởng và chị Nhân. Biết hai người không chú ý đến mình nữa nó bèn ép sát ngực vào lưng thằng Nam. Nó chà qua, chà lại hai bầu vú nở nang của mình vào lưng thằng Nam. Nó biết thằng Nam cũng đã cảm nhận được sự mềm mại tuyệt vời ấy. Hơi thở của thằng Nam hổn hển, đứt quãng.
             Chưa bao giờ thằng Nam có được sự êm ái và hấp dẫn thế này. Hôm trước, lão Vận cho tiểu đội phòng không trên trận địa Đồi Ma mấy con cá sông. Tiểu đội trưởng sai nó vào rừng tìm vài quả dọc xanh về chiều nấu nồi canh chua. Nó chèo lên cây dọc ven bờ suối chưa kịp bứt quả thì nghe tiếng người cười nói bên dưới bờ suối. Nó trông xuống. Đó là cái Liên và chị Nhân. Hai người tranh thủ buổi trưa nghỉ thay ca gác rủ nhau ra suối tắm. Đến bên gộp đá ven bờ, chị Nhân và cái Liên cởi quần áo khỏa thân nhảy xuống suối vẫy vùng giữa dòng nước trong veo. Lúc đầu thằng Nam cũng hoảng, nó sợ chị Nhân và cái Liên phát hiện ra nó đang ngồi trên cây dọc thì nguy. Nhưng hai người mải bơi lội không chú ý trông lên vòm cây xanh rậm rạp. Thằng Nam phải ôm chặt thân cây dọc. Nó ngồi thật im trong lùm tầm gửi um tùm không dám thở mạnh. Hôm ấy, nó thấy người nóng bừng, rân rân như đang lên cơn sốt. Đấy là lần đầu tiên nó nhìn thấy bộ ngực của người con gái. Bộ ngực của cái Liên nở nang, trắng hồng mà thằng Nam đã nhìn thấy hôm ấy bây giờ đang ép chặt vào lưng nó. Thằng Nam cảm nhận được sự êm ái diệu kỳ ấy, sao mà thật gần, thật ấm đến thế.
           - Xong rồi!
           Trung đội trưởng Tình hô. Cái Liên tiếc nuối buông tay khỏi mắt thằng Nam và lùi lại. Bốn người cùng ngồi vào cái chiếu rải dưới đất quây quanh mâm cơm. Khi cái Liên xới bát cơm đưa cho, trung đội trưởng Tình mới giật mình nhận thấy cái áo mình đang mặc trên người quá mỏng, chị lại không mang đồ lót nên ngực áo nổi hẳn lên hai núm nhỏ. May là chị ngồi cùng phía với thằng Nam. Chị vội đặt bát cơm đứng dậy với cái túi vải bạt treo trên móc cột lấy ra tấm vải dù ngụy trang khoác lên người, miệng xuýt xoa: “Quần áo còn ướt nên hơi lạnh!”.
            Nghe trung đội trưởng nói cái Liên hơi mỉm cười. Đôi mắt cái Liên trông mông lung ra phía chân trời. Nó vừa ăn vừa nghĩ về một điều gì đó rất xa xôi…

             (còn nữa)                                                   Hà Nội, 11-2014